1 Trong thời Ða-vít trị vì có một nạn đói xảy ra trong nước. Nạn đói ấy kéo dài liên tiếp ba năm. Ða-vít cầu hỏi ý CHÚA và CHÚA trả lời, “Nạn đói ấy xảy ra vì Sau-lơ và gia đình của ông ấy đã mắc nợ máu, bởi ông ấy đã cố tình diệt chủng người Ghi-bê-ôn.”
2 Vua cho gọi người Ghi-bê-ôn đến và thăm hỏi họ. (Vả, người Ghi-bê-ôn không thuộc về chủng tộc I-sơ-ra-ên, nhưng là những người còn sót lại trong dân A-mô-ri. Trước kia dân I-sơ-ra-ên đã thề sẽ để cho họ sống ở giữa mình, nhưng Sau-lơ, vì lòng nhiệt thành đối với dân I-sơ-ra-ên và dân Giu-đa, đã dùng nhiều cách để tiêu diệt họ.)
3 Ða-vít nói với người Ghi-bê-ôn, “Bây giờ ta phải làm gì cho các ngươi? Ta phải lấy gì để chuộc lại lỗi lầm ấy hầu các ngươi sẽ chúc phước cho cơ nghiệp của CHÚA?”
4 Người Ghi-bê-ôn đáp với ông, “Chúng tôi không muốn bạc hoặc vàng của Sau-lơ hay của gia đình ông ấy. Chúng tôi cũng không muốn ngài giết ai trong I-sơ-ra-ên vì chúng tôi.”Vì thế ông nói, “Các ngươi muốn gì, ta sẽ làm cho.”
5 Họ thưa với vua, “Ðối với người đã thẳng tay tiêu diệt chúng tôi và lập những âm mưu giết hại chúng tôi, khiến chúng tôi bị diệt mất hầu khỏi ở trong xứ của I-sơ-ra-ên,
6 xin ngài trao cho chúng tôi bảy người trong số các con cháu người ấy, để chúng tôi treo cổ chúng trước mặt CHÚA tại Ghi-bê-a, quê hương của Sau-lơ, người CHÚA đã chọn.”Vua đáp, “Ta sẽ ban chúng cho các ngươi.”
7 Nhưng vua giữ lại mạng của Mê-phi-bô-sết con trai Giô-na-than, cháu nội của Sau-lơ, bởi vì giữa hai người đã có lời thề, tức lời thề giữa Ða-vít và Giô-na-than con trai Sau-lơ.