17 Vì anh chị em đã biết, về sau ông muốn thừa hưởng phước hạnh ấy, nhưng ông đã bị từ chối, vì ông không còn cơ hội để ăn năn, dù ông đã khóc lóc van nài.
18 Vì anh chị em không đến gần một ngọn núi có thể đụng đến được, một nơi vừa có lửa hực, vừa tối tăm, mù mịt, và gió gào,
19 với tiếng kèn vang dội, và những tiếng phán mà người nghe phải van xin đừng nói thêm nữa,
20 vì họ không chịu nổi mệnh lệnh đã ban ra,“Ngay cả thú vật đụng đến núi ấy, nó phải bị ném đá chết.”
21 Cảnh tượng ấy quá hãi hùng đến nỗi Mô-sê phải nói,“Tôi kinh hãi và run rẩy.”
22 Nhưng anh chị em đến Núi Si-ôn, đến thành của Ðức Chúa Trời hằng sống, đến Giê-ru-sa-lem trên trời, đến nơi có muôn vàn thiên sứ quây quần vui vẻ,
23 đến với hội thánh của các con đầu lòng, tên của họ đã được ghi trên trời, đến với Ðức Chúa Trời là Thẩm Phán của mọi người, đến với linh của những người công chính đã được làm toàn hảo,