12 Nhưng chúng vẫn nói: ‘Để mặc chúng tôi. Chúng tôi cứ tiếp tục theo chương trình riêng của chúng tôi, ai nấy làm theo lòng cứng cỏi và gian ác mình.’ ”
13 Vì thế, CHÚA phán như vầy: “Hãy hỏi các quốc gia, Có ai đã từng nghe sự việc thể này? Dân Y-sơ-ra-ên, cô gái đồng trinh, Đã làm một việc vô cùng khủng khiếp.
14 Đỉnh núi Li-ban Có bao giờ không phủ tuyết? Thác nước mát chảy dọc theo sườn núi Có bao giờ khô cạn?
15 Thế mà dân Ta đã quên Ta, Đốt hương cúng tế cho thần giả; Chúng đi trên đường xa xưa, Nhưng vấp ngã vì thần giả, Nên phải rẽ vào các ngõ phụ, Các lối đi chưa xây đắp.
16 Đất nước chúng sẽ điêu tàn, Đến nỗi ngàn đời phải bị chê cười Mọi người qua lại đều sững sờ, Lắc đầu kinh hãi.
17 Ta sẽ làm cho chúng chạy tán loạn trước mặt quân thù Như cơn gió đông thổi bụi mịt mù. Ta sẽ xây lưng, ngoảnh mặt đi, Trong ngày chúng gặp hoạn nạn.”
18 Những người chống nghịch con nói: “Nào, chúng ta hãy bàn mưu chống lại tên Giê-rê-mi, vì chúng ta vẫn còn thầy tế lễ để dạy Kinh Luật, vẫn còn người thông sáng để cố vấn, vẫn còn tiên tri để rao truyền lời CHÚA cho chúng ta. Chúng ta hãy tìm cách buộc tội nó qua lời nói, và đừng để ý đến bất cứ lời nào của nó cả.”