1 Khi Ép-ra-im lên tiếng, mọi người đều run sợ; Nó được tôn cao trong nước Y-sơ-ra-ên; Nhưng nó phạm tội thờ Ba-anh, nên phải chết.
2 Và bây giờ, chúng vẫn tiếp tục phạm tội, Chúng đúc tượng chạm cho mình, Chúng dùng bạc đúc tượng tùy theo tài khéo của mình, Tất cả chỉ là công việc của thợ thủ công. Chúng bảo nhau: ‘Hãy cúng tế cho các thần nầy.’ Người mà đi hôn bò con!
3 Vì thế, chúng sẽ như sương mù buổi sáng, Như sương móc chóng tan, Như trấu cuốn theo gió lốc khỏi sân đạp lúa, Như khói len qua cửa sổ mắt cáo.
4 Nhưng Ta là CHÚA, Đức Chúa Trời của các ngươi Ngay từ bên đất Ai-cập; Ngoài Ta, các ngươi không được thờ thần nào khác; Ta là Cứu Chúa duy nhất.
5 Chính Ta đã chăm sóc các ngươi trong sa mạc, Trong vùng đất khô hạn.
6 Ta cho chúng ăn no nê; Khi hả dạ rồi, chúng sinh kiêu căng; Do đó, chúng quên Ta.
7 Vì thế, đối với chúng, Ta sẽ như sư tử, Như beo rình rập bên đường.