9 Vậy những người trẻ của Ða-vít đến, nhân danh Ða-vít nói với Na-banh tất cả những lời ấy, rồi đợi.
10 Nhưng Na-banh trả lời các tôi tớ của Ða-vít và nói, “Ai là Ða-vít? Ai là con trai của Giê-se? Thời buổi nầy có nhiều đầy tớ bỏ chủ trốn đi lắm.
11 Tôi há sẽ lấy bánh, nước, và thịt đã chuẩn bị cho các thợ hớt lông chiên của tôi ăn và uống, mà cho những kẻ tôi không biết từ đâu đến hay sao?”
12 Vậy những người trẻ của Ða-vít quay gót trở về. Họ đến và tường thuật cho ông mọi lời ấy.
13 Bấy giờ Ða-vít nói với những người theo ông, “Ai nấy hãy nịt gươm mình vào.” Vậy người nào cũng nịt gươm mình sẵn sàng, và Ða-vít cũng nịt gươm của ông vào nữa. Có chừng bốn trăm người đi với Ða-vít, còn hai trăm người ở lại giữ đồ đạc.
14 Bấy giờ có một người trẻ trong số các đầy tớ đến báo với A-bi-ga-in vợ của Na-banh rằng, “Kìa, Ða-vít đã sai các sứ giả từ đồng hoang đến chào ông chủ và ông chủ đã mắng họ xối xả.
15 Nhưng họ đã rất tốt với chúng tôi; chúng tôi không bị tổn hại gì cả. Chúng tôi chăn bầy ngoài đồng, và hễ khi nào chúng tôi cho bầy đi theo họ, chúng tôi chẳng bị mất mát gì.