16 Ngoài ra, có một số người Bên-gia-min và người Giu-đa đã vào trong mật khu để theo Ða-vít.
17 Ða-vít đi ra gặp họ, trả lời những thắc mắc của họ, và nói với họ rằng, “Nếu anh em đến với tôi để giúp đỡ tôi trong tinh thần hòa hảo, lòng tôi sẽ gắn bó với anh em. Nhưng nếu anh em đến với tôi với ý đồ phản bội tôi và tìm dịp trao tôi cho kẻ thù của tôi, dù tay tôi chẳng làm gì sai trái, nguyện Ðức Chúa Trời của tổ tiên chúng ta chứng giám và phán xét giữa chúng ta.”
18 Bấy giờ Thần ngự trên A-ma-sai, thủ lãnh của nhóm ba mươi người, ông nói,“Ông Ða-vít ơi, chúng tôi là người của ông;Con của ông Giê-se ơi, chúng tôi sẽ sống chết với ông!Hãy an tâm, ông hãy an tâm;Nguyện những người phò trợ ông cũng an tâm,Vì Ðức Chúa Trời của ông là Ðấng giúp đỡ ông.”Ða-vít bèn kết nạp họ và đặt họ vào các chức vụ chỉ huy quân đội.
19 Một số người Ma-na-se đã ly khai và đến với Ða-vít khi ông đi theo quân Phi-li-tin để đánh Sau-lơ. Thật ra, ông không hề giúp đỡ chúng, vì những người lãnh đạo của quân Phi-li-tin đã bàn với nhau và đuổi ông đi, họ bảo rằng, “Biết đâu hắn sẽ lấy đầu chúng ta đem về nộp cho chủ hắn.”
20 Khi ông trên đường trở về Xích-lắc, những người Ma-na-se sau đây đã ly khai để theo ông: Át-na, Giô-xa-bát, Giê-đi-a-ên, Mi-chên, Giô-xa-bát, Ê-li-hu, và Xin-lê-thai. Họ là những người chỉ huy hàng ngàn quân của chi tộc Ma-na-se.
21 Họ giúp Ða-vít bằng cách làm sĩ quan cho quân đội của ông, vì họ thảy đều là những chiến sĩ dũng mãnh và từng là những người chỉ huy quân đội.
22 Thật vậy, ngày nầy qua ngày khác, người ta cứ kéo nhau đến giúp Ða-vít, cho đến khi những người theo ông trở thành một đội quân hùng mạnh như đội quân của Ðức Chúa Trời.