11 Vậy Gát đến gặp Ða-vít và nói với ông, “CHÚA phán thế nầy: ‘Ngươi hãy chọn:
12 hoặc ba năm bị nạn đói, hoặc ba tháng bị quân thù tàn phá, tức bị gươm của quân thù truy nã ngươi, hoặc ba ngày bị gươm của CHÚA tiêu diệt, tức ôn dịch sẽ xảy ra trong nước, và thiên sứ của CHÚA sẽ tiêu diệt khắp nơi trong toàn cõi I-sơ-ra-ên.’ Xin chúa thượng trả lời để hạ thần trở về thưa lại với Ðấng đã sai hạ thần.”
13 Bấy giờ Ða-vít nói với Gát, “Tôi thật đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ khốn khó. Thà cho tôi rơi vào tay CHÚA, vì lòng thương xót của Ngài rất lớn lao, nhưng xin đừng để tôi rơi vào tay loài người.”
14 Vì thế CHÚA sai một cơn ôn dịch đến với dân I-sơ-ra-ên. Bảy mươi ngàn người I-sơ-ra-ên đã qua đời vì bịnh dịch ấy.
15 Ðức Chúa Trời sai một thiên sứ đến tiêu diệt Giê-ru-sa-lem, nhưng khi thiên sứ sắp sửa tiêu diệt thành, CHÚA nghĩ lại và hối tiếc về tai họa đã xảy ra. Ngài phán với vị thiên sứ hủy diệt, “Ðủ rồi! Hãy ngừng tay ngươi lại.” Lúc bấy giờ thiên sứ của CHÚA đang đứng tại sân đập lúa của Ọt-nan người Giê-bu-si.
16 Ða-vít nhìn lên và thấy thiên sứ của CHÚA đang đứng giữa đất và trời, trong tay đang cầm một thanh gươm chỉ mũi về Giê-ru-sa-lem; Ða-vít và các vị trưởng lão lúc ấy đang mặc tang phục liền sấp mặt xuống đất.
17 Ða-vít thưa với Ðức Chúa Trời, “Há chẳng phải chính con đã ra lịnh thống kê dân số hay sao? Quả là chính con đã phạm tội và làm điều rất có lỗi đó. Nhưng các con chiên nầy, họ đã làm điều gì không đúng? Lạy CHÚA, Ðức Chúa Trời của con, xin Ngài chỉ sửa phạt con và những người trong nhà cha con, nhưng xin đừng để dân Ngài phải bị ôn dịch nầy.”