Đa-Ni-Ên 6:17-23 BD2011

17 Sau đó người ta mang một tảng đá lớn đến chận miệng hang. Vua đóng ấn tín của ông trên đó, và các đại thần cũng đóng ấn dấu của họ trên đó, để xác nhận rằng vụ Ða-ni-ên không còn gì thay đổi nữa.

18 Sau đó vua trở về cung điện của ông. Tối hôm đó ông không thiết ăn uống gì cả, ông cũng không muốn đem ban nhạc đến giải khuây, và suốt đêm đó ông không ngủ được.

19 Sáng hôm sau, vua thức dậy thật sớm và vội vàng đi đến hang sư tử.

20 Khi đến gần hang, ông cất tiếng gọi Ða-ni-ên với giọng rất bi thương. Vua cất tiếng và nói với Ða-ni-ên, “Hỡi Ða-ni-ên tôi tớ của Ðức Chúa Trời hằng sống, Ðức Chúa Trời, Ðấng ngươi hằng thờ phượng, có thể giải cứu ngươi khỏi các sư tử chăng?”

21 Bấy giờ Ða-ni-ên trả lời với vua, “Tâu hoàng thượng, kính chúc hoàng thượng sống vạn tuế!

22 Ðức Chúa Trời của hạ thần đã sai thiên sứ của Ngài đến bịt mồm các sư tử; vì thế chúng không làm gì hại đến hạ thần, vì Ngài đã thấy hạ thần vô tội trước mặt Ngài, và trước mặt hoàng thượng cũng vậy, tâu hoàng thượng, hạ thần đã chẳng làm điều gì sai.”

23 Bấy giờ, vua rất đỗi vui mừng và truyền lịnh đem Ða-ni-ên lên khỏi hang. Vậy Ða-ni-ên được đem lên khỏi hang sư tử. Người ta thấy ông không bị hại một chút gì, vì ông đã tin cậy vào Ðức Chúa Trời của ông.