2 “Hỡi con người, hãy nói tiên tri chống lại những kẻ chăn dắt I-sơ-ra-ên. Hãy nói tiên tri và hãy bảo chúng, những kẻ chăn dắt I-sơ-ra-ên, ‘CHÚA Hằng Hữu phán thế nầy, “Khốn thay cho các ngươi, những kẻ chăn dắt I-sơ-ra-ên, những kẻ chỉ biết lo nuôi mình! Há chẳng phải những người chăn có bổn phận phải lo cho chiên được ăn uống no nê sao?
3 Các ngươi ăn sữa đông đặc và mặc áo ấm bằng lông chiên. Các ngươi ăn thịt những con chiên mập, nhưng các ngươi không nuôi chiên.
4 Các ngươi không làm cho con yếu được mạnh; các ngươi không chữa trị con bị bịnh; các ngươi không băng bó con bị thương; các ngươi không đem con đi lạc trở về; các ngươi không đi tìm con bị mất; nhưng các ngươi đã dùng bạo lực và hà khắc cai trị chúng.
5 Chúng phải bị tản lạc khắp nơi vì chẳng ai chăn dắt chúng, và chúng đã trở thành mồi ngon cho mọi thú dữ.
6 Chiên Ta đã bị tản lạc. Chúng lang thang trên mọi núi và mọi đồi cao. Chiên Ta đã tan tác trên khắp mặt đất; chẳng có ai kiếm, chẳng có ai tìm.”’”
7 Vì thế, hỡi các ngươi, những kẻ chăn chiên, hãy nghe lời của CHÚA,
8 “Ta lấy mạng sống của Ta mà thề,” CHÚA Hằng Hữu phán thế nầy, “Bởi vì không ai chăn giữ nên chiên Ta đã thành miếng mồi ngon. Chiên Ta đã thành thức ăn cho mọi thú dữ trong đồng, trong khi những kẻ chăn chiên không đi tìm các con chiên Ta về, nhưng những kẻ chăn chiên ấy chỉ lo nuôi mình mà không lo nuôi chiên Ta.