10 Khi các thợ xây dựng bắt đầu xây lại nền của Ðền Thờ CHÚA, các tư tế mặc lễ phục đứng tại vị trí của họ thổi kèn vang lừng để tôn ngợi CHÚA, những người Lê-vi con cháu của A-sáp dùng chũm chọe họa theo như Ða-vít vua của I-sơ-ra-ên đã chỉ dẫn,
11 trong khi đó ca đoàn ca hát đối đáp với nhau để dâng lời chúc tụng và tạ ơn CHÚA, “vì Ngài thật tốt, vì tình thương của Ngài đối với dân I-sơ-ra-ên còn đến đời đời.” Toàn dân đáp lại bằng tiếng reo hò vang dội, để dâng lên lòng biết ơn CHÚA, vì nền Ðền Thờ CHÚA đã được khởi công xây dựng lại.
12 Nhiều vị tư tế cao niên, các bô lão người Lê-vi, và các cụ trưởng thượng trong các gia tộc –tức những vị cao tuổi đã từng thấy Ðền Thờ trước kia trên nền của nó– đã bật khóc lớn tiếng khi thấy Ðền Thờ được khởi công xây lại; họ khóc to giữa tiếng reo mừng vang dội của đoàn dân đông đảo.
13 Vì thế người ta không thể phân biệt được tiếng reo hò vì vui mừng hay tiếng khóc to vì vui mừng, bởi dân chúng đã reo hò lớn tiếng và tiếng reo hò đã vang vọng thật xa.