11 Những ngày của đời tôi đã qua, các dự tính của tôi đã đổ vỡ;Những ước muốn của lòng tôi đã tan thành mây khói.
12 Người ta muốn biến đêm thành ngày;Giữa cảnh tối tăm, họ nói, ‘Ánh sáng sắp ló dạng rồi!’
13 Nếu tôi đợi để về âm phủ là nơi tôi coi như nhà sẽ ở,Nếu tôi đặt giường của tôi trong bóng tối âm u,
14 Nếu tôi nói với huyệt mả, ‘Ngươi là cha ta,’Và nói với giòi bọ, ‘Các ngươi là mẹ và chị em ta,’
15 Vậy thì hy vọng của tôi ở đâu?Có ai nhìn thấy tia hy vọng gì cho tôi chăng?
16 Hy vọng đó sẽ đi xuống cổng âm phủ với tôi chăng?Chúng tôi sẽ cùng nhau đi vào bụi đất để an nghỉ chăng?