2 Các anh cứ hành hạ tôi cho đến bao giờ mới dứt,Và dùng lời nói để đay nghiến tôi cho đến khi nào mới thôi?
3 Các anh đã quở trách tôi cả chục lần rồi;Các anh không thấy thẹn khi công kích tôi như thế hay sao?
4 Nếu quả như tôi có lỗi lầm đi nữa,Chính mình tôi sẽ mang lấy hậu quả mà thôi.
5 Nếu thật sự các anh muốn dạy đời tôi,Và muốn đem hoàn cảnh bẽ bàng của tôi ra nói,
6 Thì xin các anh hãy biết rằng chính Ðức Chúa Trời đã làm cho tôi ra nông nỗi nầy,Và Ngài đã dùng lưới của Ngài bủa vây tôi tứ phía.
7 Nếu tôi kêu lên, “Ôi tàn bạo quá!” thì sẽ chẳng ai đáp lời;Dù tôi kêu xin cứu giúp, thì công lý cũng không có cho tôi.
8 Ngài đã phong tỏa đường tôi, nên tôi không còn ngả nào đi;Ngài đã đặt bóng tối trên mọi lối tôi đi.