2 Xin nghe kỹ những gì tôi nói;Nghe tôi trình bày là các anh đã trực tiếp an ủi tôi.
3 Xin chịu khó nghe tôi khi tôi phát biểu;Sau khi tôi nói rồi, các anh có thể mặc tình chế giễu tôi.
4 Về phần tôi, có phải tôi phàn nàn loài người chăng?Nếu thế thì tại sao tôi không thể nhẫn nại được chứ?
5 Hãy nhìn tôi đây và lấy làm kinh ngạc đi;Các anh cứ lấy tay che miệng các anh lại đi.
6 Tôi kinh hãi mỗi khi tôi nghĩ đến cảnh tôi đang chịu;Da thịt tôi cứ nổi gai ốc cùng mình.
7 Tại sao kẻ gian ác cứ sống mãi và được cao niên trường thọ?Tại sao quyền lực của chúng cứ mỗi ngày một mạnh thêm?
8 Chúng nhìn thấy con cái chúng trưởng thành thạnh đạt;Mắt chúng thấy cháu chắt chúng sum họp vui vầy.