17 Tôi bẻ gãy răng nanh của quân gian ác,Và giựt con mồi ra khỏi miệng chúng sắp ăn.
18 Lúc đó tôi đã tự nhủ: Tôi sẽ chết bình yên trong tổ ấm;Những ngày của đời tôi sẽ nhiều như cát ở bờ sông.
19 Rễ của tôi sẽ ăn dần ra dòng nước;Sương cả đêm sẽ đọng lại trên cành của tôi.
20 Vinh hiển của tôi sẽ luôn luôn mới mẻ;Cây cung trong tay tôi sẽ được giương bằng sức mới.
21 Người ta đợi để nghe tôi nói,Họ lặng im nghe ý kiến của tôi.
22 Sau khi tôi phát biểu không ai muốn bàn gì nữa;Vì ý kiến của tôi họ thấy đã tốt quá rồi.
23 Họ trông đợi tôi như người ta chờ mưa xuống;Hả miệng ra đón những giọt mưa xuân.