22 Sau khi tôi phát biểu không ai muốn bàn gì nữa;Vì ý kiến của tôi họ thấy đã tốt quá rồi.
23 Họ trông đợi tôi như người ta chờ mưa xuống;Hả miệng ra đón những giọt mưa xuân.
24 Khi tôi mỉm cười với họ, họ khó tin là thật;Nét rạng rỡ trên mặt tôi khiến họ khó u buồn.
25 Tôi chọn cho họ con đường nào tốt nhất;Tôi ngồi giữa họ như thủ lãnh của họ;Tôi sống giữa họ như vị vua sống giữa ba quân,Như một người an ủi những người sầu thảm.