8 Ai đóng các cửa đại dương để giữ nước lại,Khi nước cuộn cuộn từ trong lòng biển trào ra,
9 Khi Ta lấy mây trời làm y phục cho nó,Và lấy tối tăm mù mịt làm khăn quấn quanh nó,
10 Khi Ta định giới hạn cho nó,Gài các then, và khóa các cửa của nó;
11 Bấy giờ Ta phán, “Ngươi chỉ được đến đây, chứ không được tiến xa hơn nữa;Các đợt sóng ngạo nghễ của ngươi phải dừng lại ở đây”?
12 Từ khi chào đời ngươi có bao giờ ra lịnh cho buổi sáng,Và định nơi nào cho mặt trời sẽ tỏa ánh bình minh,
13 Ðể nó tỏa sáng khắp bốn phương trên đất,Và giũ sạch bọn gian ác khỏi mặt đất chăng?
14 Trái đất biến dạng như đất sét bị in hằn dưới ấn;Muôn vật lộ ra rực rỡ như chiếc áo đẹp nhiều màu.