22 Nó cười ngạo nghễ trước sự sợ hãi, và nó chẳng sợ gì;Trước rừng gươm nhọn nó không nao núng bỏ chạy.
23 Trên lưng nó, tên trong ống đụng nhau kêu lách cách;Giáo và lao lóng lánh nó chẳng coi ra gì.
24 Nó hăng tiết, hí lên, và lao vào chiến trận;Nó không thể đứng yên khi nghe kèn xung trận thổi vang.
25 Khi kèn trận thổi, nó nói, ‘A ha!’Nó có thể đánh mùi chiến trận từ xa;Nó có thể phân biệt tiếng hô xung trận của các vị chỉ huy và tiếng thét xáp chiến của đoàn quân.
26 Có phải nhờ sự khôn ngoan của ngươi mà ó diều bay được?Hay nhờ ngươi mà nó có thể dang cánh bay tận trời nam?
27 Có phải vâng lịnh của ngươi mà phượng hoàng cất cánh,Bay vút trời xanh và làm tổ trên cao?
28 Nó chọn kẽ nứt của gành đá trên cao làm nhà để ở;Trong hốc đá trên non nó chọn làm chỗ ở kiên cố cho mình.