14 Một cơn sợ hãi đã đến với tôi, tôi run lên cầm cập;Tất cả các xương tôi đều lẩy bẩy rụng rời.
15 Một thần linh bay lướt qua mặt tôi,Mình tôi nổi gai ốc, và lông tóc tôi dựng đứng.
16 Vị thần ấy đứng yên ở đó,Nhưng tôi không thể nhận ra hình dáng của vị thần.Có một hình dạng ở trước mắt tôi;Hình dạng ấy cứ đứng yên ở đó, rồi tôi nghe tiếng nói:
17 “Người phàm có thể công chính hơn Ðức Chúa Trời chăng?Loài người há trong sạch hơn Ðấng Tạo Hóa của mình sao?
18 Ngay cả các tôi tớ của Ngài mà Ngài còn chưa tin cậy;Các thiên sứ của Ngài mà Ngài còn bắt lỗi,
19 Huống chi những kẻ sống trong căn nhà bằng đất sét, với nền móng bằng bụi đất, Nó có thể bị nghiền nát như người ta bóp nát một con bướm đêm.
20 Sáng chúng còn đó, chiều chưa tàn chúng đã bị diệt mất rồi;Chúng đã chết mất vĩnh viễn, và không ai quan tâm đến nữa.