2 Ôi ước chi nỗi buồn của tôi có thể đem cân,Ước gì nỗi khổ của tôi có thể cân trên bàn cân,
3 Chắc chắn nó sẽ nặng hơn cát nơi bờ biển;Vì thế lời tôi có phần thiếu đắn đo suy nghĩ.
4 Vì các mũi tên của Ðấng Toàn Năng đã ghim thấu vào tôi,Chất độc của nó đã thấm vào tâm linh tôi;Nỗi hãi hùng của Ðức Chúa Trời đã dàn trận chống lại tôi;
5 Có lừa nào kêu la khi ăn không hết cỏ non?Có bò nào rống khi cỏ khô rơm rạ chất đầy máng?
6 Thức ăn lạt lẽo, ai lại không muốn nêm vào ít muối?Tròng trắng trứng gà nào có mùi vị gì chăng?
7 Thấy mấy thứ đó, lòng tôi tự nhiên ngán ngẩm;Tôi chẳng thấy ngon lành gì khi ăn những thứ ấy đâu.
8 Ôi, ước chi tôi được dâng lên lời thỉnh nguyện của mình,Và ước gì Ðức Chúa Trời sẽ ban cho tôi điều tôi mong ước.