9 Ước chi Ðức Chúa Trời lấy làm vui mà nghiền nát tôi ra;Ước gì tay Ngài buông tôi ra và giết chết tôi đi.
10 Ðược như thế, tôi sẽ lấy làm an ủi,Dù đau đớn không nguôi, tôi sẽ chấp nhận cách vui lòng;Vì dù sao tôi đã không chối bỏ những lời của Ðấng Thánh.
11 Làm sao tôi đủ sức để đợi chờ ơn giải cứu?Tôi không biết cuối cùng mình sẽ ra sao để kiên nhẫn đợi chờ?
12 Sức lực của tôi nào phải là sức lực của đá?Da thịt tôi nào phải cứng chắc như đồng?
13 Tôi không còn sức để giúp chính mình đứng vững nữa;Tôi không nghĩ mình sẽ thành công dù cố gắng thế nào.
14 An ủi bạn trong lúc bạn đau buồn là phải lẽ;Ai không làm như thế là quên kính sợ Ðấng Toàn Năng.
15 Bà con tôi đã trở mặt với tôi tựa như nước ở dòng suối chảy,Như nước đã chảy qua rồi, và chẳng ai muốn lưu luyến gì.