4 Mỗi khi nằm xuống ngủ, tôi tự hỏi, “Không biết mình sẽ thức dậy và đêm sẽ qua chăng?”Rồi tôi trằn trọc và trăn trở mãi cho đến sáng.
5 Thịt tôi bị bao bọc bằng giòi và vảy ghẻ cùng mình,Da tôi bị mưng mủ và lở loét khắp nơi.
6 Những ngày của đời tôi qua nhanh hơn con thoi của thợ dệt,Và chúng chấm dứt trong vô vọng não nùng.
7 Ôi, xin nhớ lại, đời con chỉ dài bằng một hơi thở;Mắt con sẽ không bao giờ thấy phước hạnh nữa sao?
8 Mắt của Ðấng đã từng thấy con sẽ không còn thấy con đâu nữa,Ðang khi mắt Ngài nhìn con, con tan biến, chẳng còn gì.
9 Như mây tan và biến mất thể nào,Kẻ xuống âm phủ sẽ không trở lên cũng thể ấy.
10 Nó sẽ không trở về nhà nó nữa;Nơi nó ở sẽ không nhận biết nó nữa.