7 Ôi, xin nhớ lại, đời con chỉ dài bằng một hơi thở;Mắt con sẽ không bao giờ thấy phước hạnh nữa sao?
8 Mắt của Ðấng đã từng thấy con sẽ không còn thấy con đâu nữa,Ðang khi mắt Ngài nhìn con, con tan biến, chẳng còn gì.
9 Như mây tan và biến mất thể nào,Kẻ xuống âm phủ sẽ không trở lên cũng thể ấy.
10 Nó sẽ không trở về nhà nó nữa;Nơi nó ở sẽ không nhận biết nó nữa.
11 Vì thế con sẽ không kiềm hãm môi miệng của con nữa,Con sẽ nói ra trong lúc tâm linh con thống khổ âu sầu.Con sẽ phàn nàn trong khi tâm hồn con buồn rầu cay đắng.
12 Con đâu phải là biển cả hay cá sấu dưới biển,Mà Ngài phải lập kẻ canh chừng con từng phút từng giây?
13 Khi con nói, “Giường của mình sẽ làm cho mình được an ủi,Nệm của mình sẽ làm cho mình vơi nhẹ bớt buồn đau,”