6 Ngài dừng lại, đất bèn rúng động;Ngài đưa mắt nhìn, các nước đều run lên cầm cập.Các rặng núi vững thiên thu bỗng chao đảo vỡ tan;Các ngọn đồi vạn cổ đột nhiên chìm sụp xuống.Mỗi khi Ngài ra đi, quyền uy của Ngài đời đời vẫn vậy.
7 Con đã thấy các lều của Cư-san gặp hoạn nạn;Các tấm màn trại trong xứ Mi-đi-an run rẩy.
8 Lạy CHÚA, phải chăng Ngài bực mình với các sông?Hay Ngài nổi giận với các sông?Hay Ngài nổi cơn thịnh nộ với biển cả,Ðến nỗi Ngài phải cỡi lên các chiến mã của Ngài;Ngài ngự lên các xa giá chiến thắng của Ngài ra đi?
9 Ngài lấy cây cung của Ngài ra;Ngài lắp các mũi tên vào và giương lên chực bắn;Ngài dùng các dòng sông để xẻ đất ra.
10 Các rặng núi thấy Ngài liền run lên cầm cập;Các sông suối vội vàng cuồn cuộn trôi qua;Biển sâu trỗi tiếng gào vang và cất cao các đợt sóng;
11 Mặt trời và mặt trăng đứng yên tại chỗ trước ánh sáng của các mũi tên Ngài bay vụt qua,Trước ngọn giáo Ngài lòe sáng lướt qua.
12 Trong cơn thịnh nộ Ngài đi thị sát trái đất;Trong cơn nổi giận Ngài chà đạp các quốc gia.