8 Vì cớ đó, tôi sẽ đổ nước mắt và khóc than,Tôi sẽ đi chân không và để thân mình trần trụi,Tôi sẽ tru lên như chó rừng,Tôi sẽ kêu gào như đà điểu.
9 Vì vết thương của nó không thể chữa trị,Nó đã lây đến Giu-đa,Nó đã đến tận cổng nhà của dân tộc tôi,Nó đã đến tận Giê-ru-sa-lem.
10 Xin đừng nói cho kẻ thù của chúng tôi ở Gát biết;Xin đừng ai than khóc để chúng khỏi sinh nghi;Hỡi dân ở Bết Lê Áp-ra, hãy lăn mình trong tro bụi để bày tỏ nỗi bi thương.
11 Dân ở Sa-phia bị dẫn đi trần truồng và hổ thẹn;Dân ở Xa-a-nan không dám ra đi;Dân ở Bết Ê-xên than khóc, vì nguồn kinh tế chính của thành đã bị cướp đoạt.
12 Dân ở Ma-rốt mòn mỏi chờ đợi được tiếp tế, nhưng chỉ thấy toàn tai họa đến từ CHÚA,Tai họa giáng xuống tận cổng thành Giê-ru-sa-lem.
13 Hỡi dân ở La-kích, hãy thắng ngựa vào xe để chạy trốn,Vì chính ngươi đã dẫn đường cho Ái Nữ của Si-ôn phạm tội,Vì những tội lỗi I-sơ-ra-ên đã phạm đều thấy đầy dẫy trong thành của ngươi.
14 Vì vậy, ngươi hãy biếu các quà tiễn biệt cho Mô-rê-sết Gát đi,Vì lời hứa hẹn tiếp viện của các tộc trưởng ở Ách-xíp chỉ là trò dối gạt các vua I-sơ-ra-ên.