17 Thấy vậy, tôi quở trách các nhà quyền quý của Giu-đa và nói với họ, “Việc tồi tệ nầy mà các ông đã làm cho ngày Sa-bát phải ra phàm tục là gì vậy?
18 Há chẳng phải vì tổ tiên của các ông đã làm như thế mà Ðức Chúa Trời của chúng ta đã đem tất cả các tai họa nầy giáng xuống trên chúng ta và trên thành nầy hay sao? Ðã vậy, bây giờ các ông còn muốn gia thêm cơn thịnh nộ cho dân I-sơ-ra-ên bằng cách làm cho ngày Sa-bát trở nên phàm tục hay sao?”
19 Kể từ đó, tại các cổng thành Giê-ru-sa-lem, mỗi khi trời bắt đầu tối trước ngày Sa-bát, tôi ra lịnh đóng tất cả các cổng thành lại và chỉ mở ra khi ngày Sa-bát đã qua rồi. Tôi cũng đặt các tôi tớ của tôi ở các cổng thành, để không cho ai mang vật gì nặng vào thành trong ngày Sa-bát.
20 Vì thế, các thương gia và những người bán đồ tạp hóa đã đôi phen phải qua đêm bên ngoài cổng thành.
21 Thấy vậy, tôi cảnh cáo họ và nói, “Tại sao các người đã qua đêm ở bên ngoài cổng thành? Nếu các người còn tiếp tục làm như thế, tôi sẽ thẳng tay đấy.” Từ đó trở đi họ không đến trong ngày Sa-bát nữa.
22 Sau đó, tôi truyền cho những người Lê-vi hãy thanh tẩy chính họ, rồi đến canh gác ở các cổng thành, để giữ ngày Sa-bát ra thánh.“Lạy Ðức Chúa Trời của con, xin nhớ đến con trong việc nầy nữa, và xin ban phước cho con theo tình thương vô lượng của Ngài.”
23 Trong những ngày ấy, tôi thấy các đàn ông Do-thái cưới các phụ nữ Ách-đốt, Am-môn, và Mô-áp làm vợ.