1 “Khi Ép-ra-im lên tiếng, người ta run sợ;Ðã có một thời nó rất được tôn trọng ở I-sơ-ra-ên;Nhưng nó đã mắc phải tội thờ phượng Ba-anh, nên nó phải chết.
2 Bây giờ chúng càng ngày càng phạm tội nhiều hơn;Chúng đã đúc cho chúng các tượng bằng bạc để thờ;Ðó là các hình tượng do chúng tưởng tượng tạo ra;Tất cả các hình tượng đó đều là sản phẩm của những tay thợ khéo.Chúng bảo, ‘Hãy dâng của tế lễ cho các thần nầy.’ Dân chúng nghe theo và sấp mình hôn các tượng bò con đó.
3 Vì thế, chúng sẽ giống như sương mù sáng sớm,Như sương mai biến mất khi nắng lên,Như trấu rác bị gió cuốn đi nơi sân đập lúa,Như khói tan nơi ống khói đầu nhà.
4 Dù vậy, Ta vẫn là CHÚA, Ðức Chúa Trời của ngươi, từ khi ngươi còn trong đất Ai-cập;Ngoài Ta, ngươi sẽ không biết thần nào khác,Và ngoài Ta, chẳng có một Ðấng Giải Cứu nào.
5 Ta đã biết ngươi trong đồng hoang,Trong một miền đất khô khan nắng cháy.
6 Ta đã đem chúng vào đồng cỏ, để chúng được ăn uống no nê,Nhưng khi chúng đã no say, lòng chúng bắt đầu lên mình kiêu ngạo;Thế là chúng đã quên Ta.