8 Sáng hôm sau A-bi-mê-léc thức dậy sớm, ông truyền gọi tất cả bầy tôi của ông đến và thuật lại cho họ những điều ấy; mọi người đều rất sợ hãi.
9 Sau đó A-bi-mê-léc cho gọi Áp-ra-ham vào và nói với ông, “Ngươi đã làm gì cho chúng ta thế? Ta đã làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi đã khiến cho ta và vương quốc của ta suýt nữa phải mang một tội trọng như thế? Ngươi đã làm cho ta những điều ngươi không nên làm.”
10 A-bi-mê-léc nói tiếp với Áp-ra-ham, “Ngươi đã nghĩ gì mà làm như thế?”
11 Áp-ra-ham đáp, “Thưa tôi đã làm vậy vì tôi nghĩ thầm: Ở xứ nầy không ai kính sợ Ðức Chúa Trời. Người ta có thể giết tôi để cướp vợ của tôi dễ dàng.
12 Vả lại nàng cũng thật là em gái tôi. Nàng là em gái cùng cha khác mẹ với tôi, và tôi đã cưới nàng làm vợ.
13 Khi Ðức Chúa Trời bắt tôi phải lưu lạc rày đây mai đó khỏi nhà cha tôi, tôi có nói với nàng, ‘Ðây là nghĩa cử mà em có thể làm cho anh: Mỗi khi đến nơi nào, nếu ai hỏi, xin em hãy nói, “Ông ấy là anh của tôi.”’”
14 Bấy giờ A-bi-mê-léc lấy chiên, bò, tôi trai, và tớ gái ban cho Áp-ra-ham và trả Sa-ra vợ ông lại cho ông.