1 Tôi quay qua suy nghĩ về mọi hình thức áp bức diễn ra dưới ánh mặt trời, và này, những người bị áp bức đổ lệ khóc than nhưng không ai an ủi họ; những kẻ áp bức có đầy quyền lực trong tay, nhưng không ai an ủi những người bị áp bức.
2 Vì thế tôi cho rằng những người chết, những người đã qua đời, có phước hơn những người còn sống, những người hiện đang sống.
3 Nhưng có lẽ may mắn hơn cả hai thành phần đó là những kẻ chưa chào đời, những kẻ chưa phải thấy những việc xấu xa tội lỗi xảy ra dưới ánh mặt trời.
4 Vì thế tôi thấy rằng mọi công lao khó nhọc và mọi tài năng sức lực một người đã đổ ra để tạo dựng sự nghiệp khiến người khác phải sinh lòng ganh tị rốt cuộc cũng chỉ vô nghĩa và là công dã tràng xe cát.