2 Vả lại, điều đòi hỏi nơi người quản lý là sự tin cậy.
3 Về phần tôi, dù tôi bị anh chị em xét đoán hay bị tòa án đời nầy xét đoán thì điều đó cũng chẳng quan trọng gì. Thật ra, tôi cũng không xét đoán chính mình.
4 Vì tôi biết tôi không làm gì sai, nhưng không vì thế mà tôi được xem là công chính, vì còn Chúa là Ðấng sẽ xét đoán tôi.
5 Vậy xin anh chị em đừng xét đoán quá sớm trước khi Chúa đến, vì khi Chúa đến, Ngài sẽ đưa ra ánh sáng những gì còn bị che giấu trong bóng tối và sẽ phơi bày những động cơ thầm kín trong lòng người ra. Bấy giờ mỗi người sẽ nhận lãnh sự khen ngợi tương xứng của Ðức Chúa Trời.
6 Thưa anh chị em, vì lợi ích của anh chị em, tôi áp dụng những điều nầy cho tôi và cho A-pô-lô, để anh chị em có thể học nơi chúng tôi câu nầy, “Ðừng vượt ra ngoài những gì đã chép,” hầu không ai sinh lòng kiêu ngạo, kẻo sẽ ủng hộ người nầy mà chống lại người kia.
7 Vì ai thấy bạn có gì khác biệt hơn người khác chăng? Có gì bạn có mà không do đã nhận lãnh chăng? Vậy nếu bạn đã nhờ nhận lãnh mà có, tại sao bạn lại tự hào như thể không hề nhận lãnh điều gì vậy?
8 Anh chị em đã đầy đủ rồi, anh chị em đã giàu có rồi, anh chị em đã làm vua rồi, không cần chúng tôi. Ước gì anh chị em được thật sự làm vua để chúng tôi cũng được trị vì chung với anh chị em!