17 Ba ngày sau, Phao-lô mời các vị lãnh đạo cộng đồng Do-thái họp lại. Sau khi họ tụ họp đông đủ, ông nói, “Thưa anh chị em, dù tôi không làm gì chống lại dân tộc chúng ta hay truyền thống của tổ tiên chúng ta, tôi đã bị bắt tại Giê-ru-sa-lem và bị nộp vào tay người La-mã.
18 Khi họ xét xử tôi, họ muốn thả tôi ra, vì họ không tìm được lý cớ nào để kết tội tử hình tôi cả.
19 Nhưng vì người Do-thái đã phản đối việc đó, nên buộc lòng tôi phải kháng cáo lên hoàng đế, chứ tôi không có điều gì chống lại dân tộc mình.
20 Vì lý do đó, tôi kính mời anh chị em đến đây để được gặp anh chị em và thưa chuyện với anh chị em việc nầy; ấy là vì hy vọng của I-sơ-ra-ên mà tôi phải mang xiềng xích nầy.”
21 Họ đáp, “Chúng tôi chẳng nhận được thư từ gì từ Giu-đê gởi đến, và cũng chẳng có anh em nào đến đây báo cáo hay nói xấu gì về ông.
22 Nhưng chúng tôi muốn nghe ý kiến của ông, bởi vì chúng tôi biết rằng ở nơi nào người ta cũng phản đối đạo giáo nầy.”
23 Sau đó họ hẹn ngày gặp lại ông. Ðến ngày hẹn, họ kéo nhau đến nhà trọ của ông rất đông. Từ sáng đến tối, ông giải thích cho họ và làm chứng cho họ về vương quốc Ðức Chúa Trời. Ông trích dẫn Luật Pháp của Mô-sê và Các Tiên Tri để thuyết phục họ tin nhận Ðức Chúa Jesus.