4 còn chúng tôi phải chuyên tâm vào sự cầu nguyện và chức vụ giảng dạy Lời Chúa.”
5 Ðề nghị ấy được toàn thể hội chúng tán thành, và họ chọn Ê-tiên, một người đầy đức tin và Ðức Thánh Linh, cùng với Phi-líp, Pơ-rô-khô-ru, Ni-ca-nô, Ti-môn, Pạc-mê-na, và Ni-cô-la là người ngoại quốc quê ở Thành An-ti-ốt đã theo Do-thái Giáo.
6 Họ đưa bảy người ấy đến trình diện trước các sứ đồ; các sứ đồ đặt tay trên họ và cầu nguyện cho họ.
7 Ðạo Ðức Chúa Trời tiếp tục phát triển mạnh mẽ; số môn đồ tại Giê-ru-sa-lem tăng lên rất nhiều, một số đông tư tế cũng vâng phục đức tin.
8 Bấy giờ Ê-tiên được đầy ơn và quyền năng; ông làm những dấu kỳ và những phép lạ lớn trong dân.
9 Khi ấy có mấy người thuộc hội đường của hội gọi là “Hội của Những Người Ðược Tự Do,” gồm những người Do-thái sinh quán ở Sy-ren và A-léc-xan-ria, cùng những người Do-thái sinh quán ở Si-li-si-a và A-si-a, nổi lên tranh luận với Ê-tiên.
10 Nhưng họ không chống nổi sự khôn ngoan và Ðức Thánh Linh mà ông cậy vào để nói.