16 rằng,“Khốn thay! Khốn thay! Thành vĩ đại,Thành đã mặc bằng vải gai mịn, vải tím, và vải điều,Thành đã trang sức bằng vàng, bửu ngọc, và trân châu,
17 Thế mà chỉ trong một giờ, tất cả những giàu sang phú quý đó đã trở thành hoang phế!”Tất cả các thuyền trưởng, tất cả các hành khách đi tàu, các thủy thủ, và những người sống nhờ ngành hàng hải đều đứng nhìn từ đằng xa,
18 khóc than khi thấy khói thiêu đốt nó bốc lên, và nói,“Có thành phố nào lớn như thành nầy chăng?”
19 Họ thảy bụi trên đầu, kêu la, khóc lóc, và tiếc thương rằng:“Khốn thay! Khốn thay! Thành vĩ đại,Thành đã làm cho mọi người có tàu đi biển trở nên giàu có nhờ sự phồn vinh của nó,Thế mà chỉ trong một giờ, nó đã trở thành hoang phế!
20 Hỡi thiên đàng, hỡi các thánh đồ, các vị sứ đồ, và các vị tiên tri, hãy vui mừng về nó,Vì Ðức Chúa Trời đã đoán phạt nó, vì nó đã hại quý vị.”
21 Bấy giờ một vị thiên sứ mạnh mẽ nhấc bổng một tảng đá như một cối xay lớn, ném xuống biển, và nói:“Thành phố lớn Ba-by-lôn sẽ bị ném xuống dữ dội như thế,Và sẽ không ai tìm thấy nó nữa.
22 Âm thanh của những hạc cầm, những nhạc sĩ, những người thổi sáo, và những người thổi kèn sẽ không bao giờ được nghe ở trong ngươi nữa.Mọi thợ khéo của mọi nghề thủ công sẽ không bao giờ thấy ở trong ngươi nữa.Âm thanh của những cối xay sẽ không bao giờ được nghe ở trong ngươi nữa.