34 Lúc ba giờ chiều, Ðức Chúa Jesus kêu lớn tiếng, “Ê-lô-i! Ê-lô-i! Lê-ma Sa-bách-tha-ni?” Nghĩa là “Ðức Chúa Trời của con ôi! Ðức Chúa Trời của con ôi! Sao Ngài lìa bỏ con?”
35 Mấy người đứng gần đó nghe thế bèn nói, “Kìa, ông ấy đang gọi Ê-li-gia.”
36 Một người chạy đi lấy một miếng xốp, thấm đầy giấm, buộc vào đầu cây sậy, đưa cho Ngài uống, và nói, “Cứ để vậy, xem Ê-li-gia sẽ đến cứu ông ấy xuống chăng.”
37 Ðức Chúa Jesus kêu một tiếng lớn, rồi trút hơi thở cuối cùng.
38 Bức màn trong đền thờ bị xé ra làm hai, từ trên xuống dưới.
39 Khi viên đại đội trưởng đứng đối diện Ngài thấy Ngài tắt thở như vậy, ông nói, “Người nầy quả thật là Con Ðức Chúa Trời!”
40 Lúc ấy cũng có mấy phụ nữ đứng nhìn từ xa, trong đó có Ma-ry Mạc-đa-len, Ma-ry mẹ của Gia-cơ trẻ và Giô-sê, và Sa-lô-mê.