2 Sa-Mu-Ên 14:16-22 RVV11

16 Thật vậy, nhà vua sẽ nhận lời và giải cứu tớ gái người khỏi tay kẻ muốn tiêu diệt tôi cùng với con trai tôi, không cho hưởng cơ nghiệp của Đức Chúa Trời.’

17 Vậy, tớ gái bệ hạ nghĩ rằng: ‘Lời của bệ hạ, là chúa tôi, sẽ làm cho tôi yên lòng; vì bệ hạ, là chúa tôi, khác nào thiên sứ của Đức Chúa Trời, hiểu điều lành và điều dữ.’ Nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời của bệ hạ ở với bệ hạ!”

18 Vua trả lời người đàn bà: “Đừng giấu ta điều ta sắp hỏi ngươi.” Người đàn bà thưa: “Xin bệ hạ là chúa tôi cứ hỏi.”

19 Vua hỏi: “Có phải Giô-áp đã nhúng tay vào mọi việc nầy không?” Người đàn bà trả lời: “Thưa bệ hạ là chúa tôi, thật như bệ hạ vẫn sống, không ai có thể đi chệch qua phải hoặc qua trái khỏi mọi điều bệ hạ là chúa tôi đã nói. Vâng, chính Giô-áp, cận thần của bệ hạ, đã truyền lệnh cho tôi và chỉ cho tớ gái của bệ hạ những lời phải nói.

20 Chính là để thay đổi tình thế mà Giô-áp, cận thần của bệ hạ, đã làm điều nầy. Nhưng chúa tôi khôn ngoan như thiên sứ của Đức Chúa Trời, biết mọi việc xảy ra trên đất.”

21 Sau đó, vua nói với Giô-áp: “Được, ta sẽ làm điều ngươi xin. Hãy đi đem chàng thanh niên Áp-sa-lôm về đây.”

22 Giô-áp sấp mặt xuống đất mà lạy, và chúc phước cho vua. Giô-áp nói: “Bệ hạ, chúa tôi ơi, ngày nay hạ thần biết rằng nó đã được ơn trước mặt bệ hạ, vì bệ hạ đã làm điều hạ thần thỉnh cầu.”