17 Si-ôn đưa tay ra,Nhưng chẳng ai an ủi nó;Đức Giê-hô-va đã khiến cho các lân bangTrở thành kẻ thù của Gia-cốp;Giê-ru-sa-lem đã trở thànhMột vật ô uế ở giữa chúng.
18 “Đức Giê-hô-va là Đấng công chính,Vì tôi đã chống lại mệnh lệnh Ngài.Hỡi tất cả các dân, hãy lắng ngheHãy nhìn nỗi khổ đau của tôi!Thanh niên, thiếu nữ tôiĐã bị lưu đày.
19 Tôi đã kêu cầu những người thân thiếtNhưng họ lừa dối tôi;Các thầy tế lễ và trưởng lãoĐã chết trong thành,Trong lúc tìm thức ănĐể phục hồi sức lực.
20 Lạy Đức Giê-hô-va, xin đoái xem!Con đang khốn khổ dường nào;Ruột gan con rối bời; lòng con nổi loạn.Vì con vô cùng ngang bướng!Ngoài đường gươm đao chém giếtTrong nhà chết chóc tràn lan.
21 Chúng nghe tiếng con than thở,Nhưng không ai đến an ủi.Mọi kẻ thù con đều mừng rỡ,Khi Ngài đem tai họa đến cho con.Xin đem ngày mà Ngài đã rao báo đến,Để chúng cũng khốn khổ như con.
22 Xin cho mọi gian ác chúng lộ ra trước mặt Ngài!Xin Ngài phạt chúngNhư Ngài đã phạt conVì mọi tội con đã phạm;Con đã than thở nhiềuVà tim con héo hắt.”