1 Ôi, vì sao Chúa nổi giậnPhủ mây đen trên con gái Si-ôn?Ngài đã ném từ trời cao xuống đấtVẻ huy hoàng của Y-sơ-ra-ên;Trong ngày thịnh nộ,Ngài không nhớ đến bệ chân của Ngài.
2 Chúa nuốt các nơi cư trú của Gia-cốpKhông chút xót thương;Trong cơn giận,Ngài đạp đổ các đồn lũy của con gái Giu-đa;Triệt hạ và làm ô nhục,Cả vương quốc lẫn các thủ lĩnh.
3 Trong cơn giận phừng phừng,Ngài chặt hết sừng của Y-sơ-ra-ên.Ngài rút bàn tay phải lại,Khi quân thù tấn công.Như ngọn lửa hừng mà Ngài đã đốt lên giữa Gia-cốp,Thiêu hủy mọi thứ chung quanh.
4 Ngài giương cung như kẻ thù,Tay phải Ngài vung lên như địch thủ;Ngài đã giết hết những kẻ làm vui mắt chúng con.Ngài trút giận ra như đổ lửaTrên trại của thiếu nữ Si-ôn.
5 Chúa đã trở thành kẻ thù,Ngài nuốt Y-sơ-ra-ên;Ngài nuốt mọi đền đài dinh thự,Triệt hạ các đồn lũy,Làm cho con gái Giu-đaThêm tang tóc đau thương.
6 Ngài hủy phá đền thờ của nó như phá hủy túp lều của một khu vườn;Ngài triệt hạ cả nơi hội họp của Ngài.Tại Si-ôn, Đức Giê-hô-va đã làm cho lãng quênNgày lễ hội và ngày sa-bát;Trong cơn phẫn nộ,Ngài truất bỏ vua và thầy tế lễ.