5 Chúa đã trở thành kẻ thù,Ngài nuốt Y-sơ-ra-ên;Ngài nuốt mọi đền đài dinh thự,Triệt hạ các đồn lũy,Làm cho con gái Giu-đaThêm tang tóc đau thương.
6 Ngài hủy phá đền thờ của nó như phá hủy túp lều của một khu vườn;Ngài triệt hạ cả nơi hội họp của Ngài.Tại Si-ôn, Đức Giê-hô-va đã làm cho lãng quênNgày lễ hội và ngày sa-bát;Trong cơn phẫn nộ,Ngài truất bỏ vua và thầy tế lễ.
7 Đức Giê-hô-va đã loại bỏ bàn thờ,Khinh thường nơi thánh;Ngài đã phó thành quách cung điện Si-ônVào tay quân thù;Chúng reo hò trong nhà Đức Giê-hô-vaNhư trong ngày lễ hội.
8 Đức Giê-hô-va đã định phá hủyTường thành của con gái Si-ôn;Ngài đã giăng dây đo,Tiêu diệt không nương tay.Ngài làm cho tường và lũy sầu thảm,Cùng nhau hao mòn tàn tạ.
9 Các cổng thành lún sâu trong đất;Ngài đã phá tung và bẻ gãy các then cài.Vua và thủ lĩnh bị lưu đày biệt xứ;Luật pháp không còn,Ngay các nhà tiên tri cũng không nhận đượcKhải tượng từ Đức Giê-hô-va.
10 Các trưởng lão của thiếu nữ Si-ônLặng lẽ ngồi trên đất;Đầu rải tro bụi,Mình mặc áo gai.Các trinh nữ Giê-ru-sa-lemCúi đầu sát đất.
11 Mắt tôi hao mòn vì tuôn tràn giọt lệ,Ruột gan rối bời;Lòng dạ tôi đổ ra trên đấtVì con gái dân tôi bị hủy diệt;Vì trẻ em và trẻ sơ sinhNgất đi giữa các đường phố.