Ca Thương 2:8-14 RVV11

8 Đức Giê-hô-va đã định phá hủyTường thành của con gái Si-ôn;Ngài đã giăng dây đo,Tiêu diệt không nương tay.Ngài làm cho tường và lũy sầu thảm,Cùng nhau hao mòn tàn tạ.

9 Các cổng thành lún sâu trong đất;Ngài đã phá tung và bẻ gãy các then cài.Vua và thủ lĩnh bị lưu đày biệt xứ;Luật pháp không còn,Ngay các nhà tiên tri cũng không nhận đượcKhải tượng từ Đức Giê-hô-va.

10 Các trưởng lão của thiếu nữ Si-ônLặng lẽ ngồi trên đất;Đầu rải tro bụi,Mình mặc áo gai.Các trinh nữ Giê-ru-sa-lemCúi đầu sát đất.

11 Mắt tôi hao mòn vì tuôn tràn giọt lệ,Ruột gan rối bời;Lòng dạ tôi đổ ra trên đấtVì con gái dân tôi bị hủy diệt;Vì trẻ em và trẻ sơ sinhNgất đi giữa các đường phố.

12 Chúng kêu đòi mẹ:“Thức ăn ở đâu? Rượu ở đâu?”Chúng ngất đi như người bị thươngTrên các đường phố trong thành,Rồi chúng trút linh hồnTrong lòng mẹ.

13 Hỡi cô gái Giê-ru-sa-lem,Ta làm chứng gì cho ngươi? So sánh ngươi với ai?Hỡi trinh nữ Si-ôn,Ta lấy gì ví sánh với ngươi để an ủi ngươi?Sự thương tổn của ngươi như biển cả,Ai có thể chữa lành?

14 Các tiên tri ngươi đã cho ngươi thấyNhững khải tượng giả dối và phù phiếm;Họ chẳng vạch trần tội lỗi ngươiĐể đem ngươi trở về từ chốn lưu đày.Nhưng chỉ cho ngươi thấyNhững lời tiên tri dối trá và lầm lạc.