14 Tôi trở thành trò cười cho dân tôi,Là bài vè cho chúng nghêu ngao suốt ngày.
15 Ngài đã cho tôi ngậm đầy cỏ đắng,Nuốt ngải cứu chán chê.
16 Ngài mài răng tôi trên sỏi đá,Để tôi nằm co ro trong tro bụi.
17 Linh hồn tôi xa cách sự bình an,Không còn nhớ phước hạnh là gì.
18 Tôi tự nhủ: “Sức chịu đựng của ta đã hết,Niềm hi vọng nơi Đức Giê-hô-va đã tiêu tan.”
19 “Xin Chúa nhớ đến nỗi phiền ưu và cảnh đời lưu lạc của con,Chỉ có ngải cứu và mật đắng.
20 Con vẫn luôn nhớ đến điều đó,Linh hồn con mòn mỏi trong con.