17 Người ta đem đến một tảng đá đặt trên miệng hầm. Vua đóng ấn của vua và ấn các đại thần để không điều gì có thể thay đổi tình trạng của Đa-ni-ên được nữa.
18 Sau đó, vua trở về cung, và suốt đêm không ăn uống cũng không màng đến thú tiêu khiển nào cả. Vua không thể ngủ được.
19 Vừa rạng sáng vua đã trỗi dậy, vội vàng đi đến hầm sư tử.
20 Đến gần miệng hầm, vua lấy giọng đau buồn gọi Đa-ni-ên. Vua nói: “Hỡi Đa-ni-ên, đầy tớ của Đức Chúa Trời hằng sống! Đức Chúa Trời ngươi mà ngươi bền lòng phục vụ có thể giải cứu ngươi khỏi sư tử chăng?”
21 Đa-ni-ên liền tâu với vua: “Chúc bệ hạ sống mãi mãi!
22 Đức Chúa Trời của tôi đã sai thiên sứ Ngài đến và bịt miệng sư tử nên chúng không làm hại đến tôi, bởi vì trước mặt Ngài tôi được kể là vô tội. Tâu bệ hạ, trước mặt bệ hạ tôi cũng không làm điều gì sai trái cả.”
23 Vua vô cùng mừng rỡ và truyền đem Đa-ni-ên lên khỏi hầm. Vậy Đa-ni-ên được đem lên khỏi hầm, và trên thân thể ông không có một thương tích nào cả vì ông đã tin cậy Đức Chúa Trời mình.