11 Trong ngày ngươi trồng, ngươi thấy nó lớn lên,Vào một buổi sáng, hạt giống đâm chồi nở hoa;Nhưng trong ngày buồn rầu đau đớnThì mùa màng mất hết!
12 Ôi, các dân đông đảo náo động làm sao!Chúng gầm lên như biển cả thét gào!Tiếng ồn ào của các dânẦm ầm như tiếng của nhiều dòng thác đổ!
13 Thật, các dân gào lên như nhiều dòng nước đổ ầm ầm,Nhưng khi Chúa quở trách, chúng trốn đi xa,Và bị đùa đi như rơm rác trên núi bị gió thổi,Như bụi đất gặp cơn gió bão.
14 Vào buổi tối, kìa, có sự kinh hãi,Trước lúc bình minh, chúng chẳng còn gì.Đó là phần của quân cướp phá,Là số phận dành cho bọn cướp bóc chúng ta.