11 Tôi từng nói: “Tôi chẳng còn thấy Đức Giê-hô-va nữa,Là Đức Giê-hô-va ở trên đất người sống.Tôi không còn nhìn thấy loài người nữa,Là những người đang sống trên trần gian.
12 Nơi ở của tôi bị nhổ lên và dời xa khỏi tôiNhư cái lều của người chăn chiên.Tôi cuốn đời tôi như thợ dệt cuốn vải;Chúa cắt tôi khỏi khung cửi;Sớm còn tối mất, Chúa kết thúc đời tôi!
13 Tôi giữ yên lặng cho đến sáng mai,Nhưng Ngài đã xé tất cả xương tôi như sư tử.Sớm còn tối mất, Chúa kết thúc đời tôi!
14 Tôi rầm rì như chim hạc, chim yến;Gù gù như chim bồ câu;Mắt tôi mỏi mòn nhìn lên cao.”“Lạy Chúa, con đang trong cơn khốn đốn,Xin Ngài cứu giúp con.
15 Con biết nói gì đây? Vì Ngài đã phán với conThì Ngài cũng đã làm thành việc ấy.Suốt đời, con sẽ bước đi cách khiêm nhườngVì tâm hồn con đầy nỗi đắng cay.
16 Lạy Chúa, người ta sống là nhờ những điều ấy;Thần linh con cũng nhờ đó mà sống!Xin Chúa chữa lành cho conVà bảo tồn sự sống của con.”
17 Nầy, nỗi cay đắng của tôiĐã trở nên sự bình an!Chúa đã yêu thương linh hồn tôi,Đem nó ra khỏi hầm hủy diệt,Vì Chúa đã ném mọi tội lỗi tôiRa sau lưng Ngài.