14 Tôi rầm rì như chim hạc, chim yến;Gù gù như chim bồ câu;Mắt tôi mỏi mòn nhìn lên cao.”“Lạy Chúa, con đang trong cơn khốn đốn,Xin Ngài cứu giúp con.
15 Con biết nói gì đây? Vì Ngài đã phán với conThì Ngài cũng đã làm thành việc ấy.Suốt đời, con sẽ bước đi cách khiêm nhườngVì tâm hồn con đầy nỗi đắng cay.
16 Lạy Chúa, người ta sống là nhờ những điều ấy;Thần linh con cũng nhờ đó mà sống!Xin Chúa chữa lành cho conVà bảo tồn sự sống của con.”
17 Nầy, nỗi cay đắng của tôiĐã trở nên sự bình an!Chúa đã yêu thương linh hồn tôi,Đem nó ra khỏi hầm hủy diệt,Vì Chúa đã ném mọi tội lỗi tôiRa sau lưng Ngài.
18 Vì âm phủ không thể cảm tạ Chúa,Sự chết không thể ca ngợi Ngài;Những kẻ đã xuống mồKhông còn hi vọng nơi sự thành tín của Ngài nữa.
19 Người sống, chỉ có người sống mới cảm tạ Chúa,Như tôi làm hôm nay.Người làm cha hãy dạy cho con cái mìnhBiết sự thành tín của Ngài.
20 Đức Giê-hô-va là Đấng cứu rỗi tôi!Trọn đời chúng tôi sẽ đàn và hátTrong nhà Đức Giê-hô-va!