17 Phần gỗ còn lại, người ta làm một vị thần, tức là một tượng chạm cho mình, rồi cúi xuống trước mặt nó mà thờ lạy và cầu khẩn với nó rằng: “Xin giải cứu tôi, vì ngài là thần của tôi!”
18 Những người ấy không biết và không suy xét; vì mắt họ nhắm lại để không thấy, lòng họ đóng lại để không hiểu.
19 Không ai chịu suy nghĩ lại, chẳng ai dùng trí khôn mà nhận thức rằng: “Ta đã lấy một nửa chụm lửa, đã nướng bánh trên lửa than, đã nướng thịt và ăn; rồi phần còn lại, ta dùng làm một vật đáng ghê tởm sao? Ta lại đi cúi lạy một khúc gỗ sao?”
20 Người ấy nuôi mình bằng tro bụi, lòng mê muội đã làm cho lầm đường, chẳng thể cứu linh hồn mình. Người không bao giờ tự hỏi: “Chẳng phải trong tay phải ta là đồ giả dối sao?”
21 Hỡi Gia-cốp, hãy nhớ các điều nầy!Hỡi Y-sơ-ra-ên, vì con là đầy tớ Ta.Ta đã tạo nên con, con là đầy tớ Ta;Hỡi Y-sơ-ra-ên, Ta sẽ không quên con!
22 Ta đã xóa sự vi phạm của con như mây dày đặc,Và tội lỗi con như đám mây.Hãy trở lại cùng Ta, vì Ta đã chuộc con.
23 Hỡi các tầng trời, hãy ca hát vui mừng,Vì Đức Giê-hô-va đã hành động!Hỡi các nơi thấp dưới đất, hãy reo hò!Hỡi các núi, hỡi rừng cùng mọi cây cối trên rừng,Hãy trỗi tiếng hát ca!Vì Đức Giê-hô-va đã cứu chuộc Gia-cốp,Và sẽ bày tỏ vinh quang Ngài trong Y-sơ-ra-ên.