7 Bà Ê-xơ-tê thưa: “Đây là điều thiếp xin và thỉnh cầu:
8 Nếu thiếp được ơn trước mặt bệ hạ, và nếu bệ hạ vui lòng ban cho theo lời thiếp xin và thỉnh cầu thì xin mời bệ hạ và Ha-man đến dự yến tiệc mà thiếp sẽ dọn vào ngày mai, rồi thiếp sẽ làm theo lời bệ hạ truyền bảo.”
9 Hôm ấy, Ha-man đi ra, trong lòng vui mừng phấn khởi. Nhưng khi thấy Mạc-đô-chê nơi cổng hoàng cung không đứng dậy cũng không tỏ ra sợ hãi gì thì Ha-man tức giận Mạc-đô-chê.
10 Tuy nhiên, Ha-man nén cơn giận trở về nhà mình. Ông sai người mời các bạn và Xê-rết là vợ mình đến.
11 Ha-man khoe với họ sự giàu có sang trọng và đông con của mình. Ông cũng khoe mọi điều vua làm cho ông, tôn trọng ông, và thăng quan tiến chức cho ông cao hơn các quan chức và triều thần của vua.
12 Ha-man nói tiếp: “Hoàng hậu Ê-xơ-tê chỉ mời một mình ta cùng với vua đến dự yến tiệc của bà đã dọn. Ngày mai ta lại được bà mời dự tiệc với vua nữa.
13 Tuy nhiên, mọi điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi mà ta còn thấy tên Mạc-đô-chê, người Do Thái kia, vẫn ngồi tại cổng hoàng cung.”