25 Nhưng khi việc ấy đến tai vua thì vua ra chiếu chỉ truyền rằng các mưu ác mà Ha-man đã toan hại người Do Thái sẽ đổ lại trên đầu hắn. Người ta treo hắn cùng với các con trai hắn trên giá treo cổ.
26 Do đó, người ta theo từ Phu-rơ mà gọi các ngày đó là Phu-rim. Cũng vì nội dung của văn thư nầy và những điều họ chứng kiến cùng sự việc xảy đến cho họ
27 nên người Do Thái thiết lập cho chính họ, cho dòng dõi họ và cho những người theo họ một phong tục là: Mỗi năm phải giữ hai ngày nầy đúng theo văn thư, vào thời điểm nhất định, không được bỏ qua.
28 Phải nhớ và giữ hai ngày ấy trong mỗi gia tộc, ở mỗi tỉnh thành, trải qua mọi thế hệ. Những ngày Phu-rim nầy sẽ không bao giờ bị mất trong dân Do Thái và lễ kỷ niệm nầy cũng không bị mai một trong con cháu họ.
29 Hoàng hậu Ê-xơ-tê, con gái của A-bi-hai, và Mạc-đô-chê, người Do Thái, lại viết văn thư thứ nhì với đầy đủ thẩm quyền để khuyên dân Do Thái giữ lễ Phu-rim.
30 Các văn thư được gửi đến tất cả người Do Thái trong một trăm hai mươi bảy tỉnh thuộc vương quốc A-suê-ru với lời lẽ hòa nhã, chân tình.
31 Các văn thư ấy nhằm khẳng định các ngày Phu-rim phải được giữ vào một thời gian nhất định, đúng như Mạc-đô-chê, người Do Thái, và hoàng hậu Ê-xơ-tê đã chỉ thị. Dân chúng làm đúng như Mạc-đô-chê và Ê-xơ-tê đã thiết lập cho chính họ và dòng dõi họ về kỳ kiêng ăn và than khóc vậy.