8 Ông gọi Giô-ha-nan, con trai Ca-rê-át, và tất cả các viên chỉ huy quân đội đang ở với ông, cùng toàn thể dân chúng từ người nhỏ đến người lớn,
9 và nói: “Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, là Đấng anh em đã cử tôi đến để dâng lời cầu xin trước mặt Ngài, phán thế nầy:
10 ‘Nếu các ngươi cứ ở trong đất nầy thì Ta sẽ xây dựng chứ không phá đổ, sẽ vun trồng chứ không nhổ đi; vì Ta lấy làm tiếc về tai họa mà Ta đã giáng trên các ngươi.
11 Đừng sợ vua Ba-by-lôn, là người các ngươi đang sợ; Đức Giê-hô-va phán, đừng sợ vua ấy, vì Ta ở với các ngươi để cứu vớt và giải thoát các ngươi khỏi tay vua ấy.
12 Ta sẽ thương xót các ngươi và khiến cho vua ấy cũng thương xót các ngươi, và cho các ngươi trở về đất nước mình.’
13 Nhưng nếu anh em nói: ‘Chúng tôi không muốn ở trong đất nầy;’ anh em không vâng theo tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình,
14 mà nói rằng: ‘Không, chúng tôi muốn sang Ai Cập, là nơi chúng tôi sẽ không thấy chiến tranh nữa, không nghe tiếng tù và nữa, chúng tôi sẽ không lo thiếu bánh nữa, và chúng tôi sẽ sinh sống tại đó,’