1 Đức Giê-hô-va vạn quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán về Mô-áp như sau:“Khốn cho thành Nê-bô, vì bị hoang tàn!Thành Ki-ri-a-ta-im xấu hổ, vì bị chiếm đóng;Thành Mít-gáp nhục nhã, vì sụp đổ.
2 Vinh quang của Mô-áp không còn nữa;Tại Hết-bôn, người ta âm mưu hại nó:‘Nào, chúng ta hãy xóa Mô-áp khỏi các nước!’Hỡi Mát-mên, ngươi sẽ bị câm lặng;Gươm đao sẽ đuổi theo ngươi.
3 Tiếng kêu than từ Hô-rô-na-im:‘Cảnh hoang tàn và hủy diệt khủng khiếp!’
4 ‘Mô-áp tan vỡ rồi!’Trẻ con nó kêu la inh ỏi.
5 Lên đèo Lu-hít,Chúng vừa leo vừa khóc không dứtXuống dốc Hô-rô-na-im,Vang tiếng kêu la hủy diệt thảm sầu.
6 Hãy trốn đi, tự cứu lấy mình,Như thạch thảo trong hoang mạc!
7 Vì ngươi trông cậy vào công lao và kho báu mình,Nên ngươi cũng sẽ bị chiếm đóng;Thần Kê-mốt sẽ bị lưu đàyCùng các thầy tế lễ và các thủ lĩnh nó.