31 Do đó, Ta khóc thương cho Mô-áp,Vì cả dân Mô-áp mà kêu la.Người ta khóc than cho dân Kiệt Hê-rết.
32 Hỡi cây nho Síp-ma,Ta khóc cho ngươi nhiều hơn khóc Gia-ê-xe!Các nhánh ngươi vượt qua biển,Đến tận biển Gia-ê-xe.Kẻ hủy diệt đã đếnCướp đi trái mùa hạ và mùa nho của ngươi.
33 Niềm vui mừng hân hoan đã biến mấtKhỏi ruộng đồng màu mỡ xứ Mô-áp;Ta đã làm cho rượu cạn khô trong các bàn ép;Không còn ai reo vui khi đạp trái nho nữa;Dù có tiếng reo hò cũng chẳng phải là tiếng reo vui.
34 Tiếng khóc than vang dậy từ Hết-bôn đến Ê-lê-a-lê và Gia-hát, từ Xoa cho đến Hô-rô-na-im và Ê-lát Sê-li-sia. Vì ngay cả dòng suối Nim-rim cũng khô cạn.”
35 Đức Giê-hô-va phán: “Ta sẽ tiêu diệt khỏi Mô-áp là kẻ dâng tế lễ ở nơi cao và dâng hương cho các thần của chúng.
36 Bởi vậy, lòng Ta vì Mô-áp mà trỗi tiếng sáo rên rỉ; vì dân Kiệt Hê-rết mà cất tiếng sáo thở than; vì của cải chúng thâu góp đã mất sạch cả rồi.
37 Đầu nào cũng cạo trọc, râu nào cũng cạo nhẵn; bàn tay nào cũng có dấu cắt, lưng nào cũng quấn vải sô.