7 Ba-by-lôn vốn là cái chén vàng trong tay Đức Giê-hô-va,Làm cho cả đất say sưa;Các nước đã uống rượu nó,Vì thế mà trở nên điên cuồng.
8 Thình lình, Ba-by-lôn sụp đổ tan tành,Hãy khóc thương cho nó!Hãy lấy nhũ hương xoa lên vết thương nó;Biết đâu nó được chữa lành.
9 ‘Chúng ta cố chữa lành cho Ba-by-lônNhưng nó vẫn không lành.Hãy lìa bỏ nó,Mỗi người hãy trở về xứ mình;Vì án phạt nó thấu đến tận trời,Lên tận mây xanh.’
10 ‘Đức Giê-hô-va biện minh cho chúng ta.Hãy đến, chúng ta hãy rao ra trong Si-ônCông việc của Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta.’
11 Hãy chuốt mũi tên cho nhọn,Cầm thuẫn cho chắc!Đức Giê-hô-va đã giục lòng các vua của Mê-đi, vì ý định của Ngài là hủy diệt Ba-by-lôn. Đây là sự báo trả của Đức Giê-hô-va, Ngài báo trả cho đền thờ của Ngài.
12 Hãy giương cờ hiệu,Tiến đánh các tường thành Ba-by-lôn!Hãy tăng cường phòng vệ,Dựng vọng canh, bố trí quân phục kích!Vì Đức Giê-hô-va vừa hoạch định vừa thực hiệnĐiều mà Ngài đã phán về dân cư Ba-by-lôn.
13 Hỡi thành sống bên những dòng sông lớn,Có nhiều kho báu,Giờ cuối cùng của ngươi đã đến,Thời gian cho ngươi đã không còn!